Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Thỏi son không phai màu

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô nghĩ rằng cô với anh chia tay nhau chỉ vì một thỏi son.
Thời còn ngồi trên ghế nhà trường, phái nữ thường lưu hành hai kiểu lựa chọn đối tượng: Một kiểu lựa chọn tình yêu chân chính, đích thực, không màng đến vật chất, còn một dạng vì theo đuổi vật chất mà coi nhẹ tình yêu. Cô đã lựa chọn cách thứ nhất.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào làm thư ký trong một công ty. Một năm sau cô và anh kết hôn. Thời gian đầu tiên của đôi vợ chồng mới cưới nào cũng tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, sự yên bình trong ngôi nhà họ đã dần bị phá vỡ.
Vì làm thư ký cho giám đốc nên cô phải thường xuyên đi cùng giám đốc đến các hội nghị và dự các bữa tiệc đón tiếp. Một lần, trong một cuộc đàm phán với khách, cô cầm cốc trà giấy lên uống, bất ngờ cả vết son môi của cô in rõ lại trên vành cốc.
Cô bối rối, vội vàng xoay phần cốc bị dính son về phía mình sợ người khác nhìn thấy.
Nhưng sự việc đó lại không qua mắt được nữ thư ký của đối phương. Cuộc họp kết thúc, khi cô đang rửa tay trong phòng vệ sinh thì gặp nữ thư ký kia đi vào. Cô ta nhìn cô bằng một ánh mắt giễu cợt và nói: “Màu son môi của cô trông rất đẹp, nhưng đáng tiếc là nếu để lại dấu son môi trên cốc thì lại chẳng nhã quan chút nào. Chúng ta là thư ký, là đại diện hình tượng cho cả một công ty, đáng lẽ cô không nên dùng loại son rẻ tiền như thế trong lúc làm việc!”
Nói rồi cô ta cười một cách mỉa mai và quay lưng bước đi. Nước mắt cô trong phút chốc tuôn rơi lã chã. Sau khi kết hôn, để có thể ở trong một căn phòng đầy đủ một chút, vợ chồng cô phải luôn ý thức tiết kiệm để dành tiền trả nợ cho ngân hàng.
Vì thế, những khoản chi tiêu cho quần áo, trang sức, cô đều hết sức dè sẻn, loại son cô dùng cũng chưa quá đến 10 tệ. Từ trước đến nay, cô không hề chú ý đến những việc đó, cô nghĩ chỉ cần cuộc sống vui vẻ là đủ, nhưng đến hôm nay, lần đầu tiên cô cảm nhận thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương một cách nặng nề.
Về nhà, cô cũng không kể với anh về chuyện xảy ra ở công ty. Nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó nặng trĩu. Cô bắt đầu suy nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình.
Cô cảm thấy những người lựa chọn vật chất đến với tình yêu lại thật sáng suốt, có lẽ họ sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh như cô bây giờ. Cô cũng lại thầm oán trách anh bất tài… Tuy rằng những chuyện đó cô luôn giữ kín trong lòng, nhưng sự đổi khác của cô cũng không qua khỏi ánh mắt của anh.
Một lần, cô cùng anh đi qua một khu phố sầm uất, bất ngờ một cô tiếp thị bán hàng nhiệt tình kéo cô vào trong một cửa hàng bán đồ trang điểm, giới thiệu cho cô mẫu son mới nhập khẩu bên Pháp về. Thỏi son tô trên môi cô không những lên màu rất đẹp, mà điều đặc biệt đó là không bị phai màu, cũng không bị dính màu lên cốc, đó là điểm cô đặc biệt ưa thích.
Ánh mắt cô nhìn thỏi son mơ ước không che giấu được sự thèm muốn và khao khát. Anh biết cô rất thích thỏi son đó, liền rút ví ra định hỏi giá tiền. Cô bán hàng nói thỏi son này sau khi khuyến mãi chỉ còn 388 tệ.
Nghe xong giá cả, bàn tay anh bất chợt khựng lại, anh bối rối đưa mắt lên nhìn cô. Trong phút chốc, cô cảm giác như lòng tự trọng của mình bị tổn thương một cách nặng nề, cô ôm mặt, quay mình chạy ra khỏi cửa hàng. Anh vội vàng đuổi theo cô. Và như thế cuộc hôn nhân của họ vì một thỏi son mà dần rạn vỡ.
Cuối cùng cô chủ động xin ly hôn.
Sau đó không lâu, cô lấy một thương gia giàu có. Ngày kết hôn, anh đến tặng cô một món quà. Cô không mở ra xem và vứt nó sâu trong góc tủ, cô không muốn có bất cứ điều gì khiến cô gợi nhớ đến người đã làm cô bị tổn thương như thế.
Cuộc hôn nhân mới đem lại cho cô cuộc sống vương giả sung sướng mà cô hằng mong ước từ trước đến nay. Giờ đây, tất cả mọi thứ cô dùng đều là của những hãng danh tiếng, một đôi giày, một bộ quần áo của cô cũng phải lên đến mấy nghìn tệ. Chồng cô thì thường buổi sáng đi từ rất sớm và đêm về rất muộn, có nhiều đêm cũng không về nhà. Ông ta nói với cô tất cả chỉ vì công việc làm ăn.
Một lần, cô phát hiện thấy trên cổ áo chồng còn in lại một vết son môi phụ nữ còn mới, vậy là câu trả lời về những lần đi công tác của chồng cô đã bị phanh phui.
Cô giận dữ, mang dấu son môi ra truy hỏi chồng cô thì thật chẳng ngờ, chồng cô lạnh tanh đẩy cô ra và nói một cách giễu cợt: “Tốt nhất cô hãy an phận làm danh phận bà chủ của cô, những việc khác đừng nên nhúng tay vào. Đối với vị trí của cô bây giờ, cô nên mãn nguyện mới phải, đừng có ra vẻ kiêu hãnh, chẳng phải cô lấy tôi cũng chỉ vì tiền của tôi sao?”
Nói rồi, chồng cô quay mình bỏ đi, rất nhiều ngày sau cũng không trở về nhà. Hóa ra trong mắt ông ta, cô chỉ là một vật kí sinh không hơn không kém. Giờ này cô đau đớn nhận ra điều đó thì đã muộn.
Truyện thỏi son không phai màu
Truyện: thỏi son không phai màu 
Một lần nữa, cô lại chia tay với cuộc hôn nhân thứ hai. Nhưng cô không hối hận, bởi vì lần này cô muốn tìm lại sự tự trọng của chính mình.
Và trong lúc dọn dẹp đồ đạc, cô bất ngờ tìm lại được món quà người chồng cũ tặng cô. Mở gói quà, cô nhận ra là thỏi son ngày nào cô ưa thích trước đây.
Trên tấm thiệp chúc mừng anh viết: “Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ được rằng vì một thỏi son mà cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt. Điều này mỗi lần nghĩ đến anh đều cảm thấy rất xót xa. Mất em, có lẽ đó là vết thương lớn nhất trong lòng anh, nhưng bây giờ có nói bất cứ điều gì cũng đã quá muộn. Anh chỉ biết chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn mới của mình! Mong rằng thỏi son này sẽ luôn đem lại may mắn cho em!”
Sau này, một lần tình cờ cô nhìn thấy anh trên ti vi trong một cuộc phỏng vấn. Giờ đây anh đã là một doanh nhân thành đạt, chuyên kinh doanh các loại son phấn trang điểm nổi tiếng trong nước, chủ yếu là kinh doanh các loại son môi không phai màu.
Khi phóng viên hỏi anh vì sao lại chọn son môi là mặt hàng chính, giọng anh bỗng trầm lại, anh nghẹn ngào tâm sự: “Có lẽ chẳng ai biết rằng tôi đã từng vì một thỏi son mà mất đi người vợ tôi yêu thương nhất, thỏi son đó chỉ đáng giá 388 tệ, nhưng vì khi đó tôi rất nghèo nên đã không có đủ tiền mua cho vợ tôi thỏi son mà cô ấy yêu thích! Khi đó, tôi cũng không biết rằng thỏi son đó rất có ý nghĩa với cô ấy. Bởi vì vợ tôi đã từng vì dùng một thỏi son rẻ tiền dính lại dấu son môi trên cốc mà bị người khác chê cười, có lẽ điều đó đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của cô ấy, cho nên cô ấy mới khao khát có một thỏi son không phai màu như thế. Mãi đến sau khi cô ấy lấy chồng rồi, tôi mới được biết chuyện đó qua một người bạn của chúng tôi. Nhưng tất cả đã quá muộn, cô ấy đã là vợ của người khác! Từ khi đó trở đi, tôi quyết tâm kinh doanh son môi, loại son không phai màu, hi vọng có thể giúp cho những cô gái khác cùng hoàn cảnh có thể dùng được loại son như ý mà lại không phải tốn kém quá nhiều tiền…”
Cô bật khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Từng giọt, từng giọt rơi lã chã trên thỏi son không phai màu cô hằng yêu thích.
Kết quả xo so binh dinh
Kết quả xo so phu yen

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Truyện tình yêu Valentine buồn

Truyện Tình Yêu Valentine buồn
Đêm tháng Hai lạnh. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng ấm áp, nhìn mọi người đi lại như những đốm nhỏ trên các con phố, cảm thấy tiếc cho họ. Tại sao họ không trở về nhà? Họ định đi lang thang suốt đêm như vậy sao?
Một cô y tá thở dài: “Làm thêm giờ vào ngày Valentine! Thật không công bằng”.
- “Cô vẫn còn may mắn” - Cô y tá khác lên tiếng - “Có người còn không có ai đợi về nhà…”.
- “Cô đang muốn nói đến bác sĩ Tâm sao?”
Tôi giật mình khi nghe thấy tên mình.
- “Cô có nhớ cô ấy đã mất hết lý trí như thế nào ngày này năm ngoái không?”.
- “Tất nhiên là có chứ” - Một y tá thốt lên giọng run run. “Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Tâm như vậy. Khóc và kêu la như một người điên”.
- “Không thể đổ lỗi cho bác sĩ Tâm. Nếu bạn trai tôi chet ngay trước mắt tôi, tôi cũng sẽ điên như vậy”.
- “Nói nhỏ thôi. Cô ấy vẫn chưa về đâu. Cô ấy có thể nghe thấy những gì chúng ta nói”.
Hai người y tá đó không hề biết tôi đã tình cờ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ qua một tấm rèm chắn bằng vải. Tôi đang quyết định xem có nên lộ ra hay không thì một y tá khác đã phát hiện ra tôi. “Chị Tâm, chị vẫn chưa về ạ?”. Tôi bước ra. Hai cô y tá vừa nói chuyện về tôi liền đỏ hết cả mặt. 
- “Tôi đang chuẩn bị về nhà” - Tôi vờ như không nghe thấy gì hết.
- “Bác sĩ Tâm, chị thật tận tụy với công việc. Giờ làm việc của chị đã hết rồi mà. Hẹn gặp lại chị ngày mai nhé. Chúc mừng ngày Valentine!” - Cô ấy vẫy tay tạm biệt.
- “Chúc mừng ngày Valentine” - Tôi đáp lại và nhìn hai cô y tá vội vã đi.
Dù thế nào tôi cũng về nhà, cho dù chẳng có ai đợi mình trừ con mèo lười cả.
Về đến nhà, điều đầu tiên là tôi cho con mèo ăn. Chẳng nhớ tôi có nó từ khi nào. Có thể là từ Valentine năm ngoái. Lúc đó, tôi như một con mèo bị bỏ rơi, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Những con mèo thì không khóc còn tôi thì có. Đó là sự khác biệt duy nhất.
Tên của nó là Christine. Tôi không biết vì sao tôi lại đặt tên nó là Christine. 
Ngày này năm trước, tôi ăn trưa cùng bạn trai và có cơ hội làm nũng anh ấy:
- “Hôm nay là Valentine. Sao anh chẳng tặng em bông hoa nào?”.
Anh ấy nhíu lông mày: “Vì sao anh nên tặng hoa cho em? Em không phải như những người khác mà”.
- “Nhưng ít nhất anh cũng nên tặng em một tấm thiếp chứ!” - Tôi bĩu môi, buồn vì giọng nói của anh.
- “Anh biết. Anh biết mà. Anh sẽ gửi cho em một tấm thiếp qua mail nhé”.
Một tấm thiếp. Đó là lời nói bâng quơ. Anh ấy vẫn vậy.
- “Anh phải gửi cho em đó. Em sẽ đợi” - Tôi cười khoái chí và định lén về nhà sau bữa trưa để kiểm tra mail.
- “Anh không thể hiểu nổi phụ nữ. Tại sao em thích điều đó?” - Anh càu nhàu trong khi đang ăn. Tôi lại tranh luận với anh lần nữa:
- “Anh chẳng lãng mạn chút nào cả. Anh đã xem kịch của Nhật chưa?”.
- “Kịch của Nhật? Anh chỉ xem kênh Discovery thôi!”.
- “Cuộc sống của anh thật tẻ nhạt” - Tôi nhìn vào anh. “Một vở kịch gần đây rất hay. Anh nên xem”.
- “Vở kịch đó tên gì?” - Anh ấy không tin vào tình yêu được vẽ trên ti vi và trong các bộ phim. Anh ấy luôn nghĩ chúng là một lũ lừa lọc.
- “Câu chuyện của một thế kỷ” - Tôi hứng khởi trả lời.
- “Có loại rác rưởi gì trong đó?”.
- “Rác rưởi? Anh tôn trọng chút đi nào!” - Tôi tức giận. “Vở kịch đó rất cảm động và bài hát trong phim cũng rất hay, bài Only love mà Nana Mouskouri hát”.
Anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh sẽ cho em 5 phút để kể cốt chuyện. Sau đó anh đi”.
Tôi rất khó khăn để tóm tắt một vở kịch kéo dài 6 tiếng chỉ trong 5 phút.
- “Điều gì cảm động nhất về nó?” - Anh ấy hỏi sau khi nghe câu chuyện.
- “Em về đây! Anh gửi mail nhanh lên nhé”. Tôi đi ngay lập tức.
Ngay khi vào nhà, tôi bật máy và vào mạng. Nhìn chằm chằm vào hộp thư trống, tôi bắt đầu nhớ lại chúng tôi đã gặp nhau như thế nào.
Có thể không ai tin nhưng bạn trai tôi và tôi là những người hàng xóm. Nhà chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi vẫn tranh cãi với nhau cả ngày. Còn nhớ khi chuyển đến đây vào năm đó, tôi không thể quen được cuộc sống giản dị ở vùng quê. Sau khi tan học, tôi chỉ về nhà và không làm gì cả. Bất cứ khi nào có thể, anh ấy sẽ đi ngang qua và chọc ghẹo tôi:
“Vì sao em nhìn vô định vào không gian như vậy? Em trông rất xấu nếu không làm gì đó. Nhưng em cũng không đẹp khi em cười”. 
- “Anh cũng là một người rất xấu” - Tôi đáp lại. “Mà nếu anh nghĩ tôi rất xấu, tại sao còn đến thăm tôi?”.
- “Không thể làm khác được. Nhà anh ngay cạnh nhà em” - Anh tranh luận.
Ngày hôm sau, tôi dùng phấn trắng vạch một đường lên mặt đất, cấm anh ấy đi qua.
Năm đó, cả hai chúng tôi đều mới học lớp 5. Rồi chúng tôi vào cùng một trường trung học và được xếp trong cùng một lớp. “ Các bạn là một cặp”, tất cả đều nói vậy mỗi khi nhìn thấy chúng tôi. “Tiêu chuẩn của tôi không thấp thế đâu” - Anh ta nói. “Ai mà muốn cô ấy làm bạn gái cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không có mắt sao!”.
“Đúng vậy, tôi biết mắt của anh ở trên đỉnh đầu ý” - Tôi thực sự không thích anh ta chút nào. “Còn hơn mắt của em để sau gáy” - Anh ta muốn ám chỉ tôi không hiểu gì về đàn ông.
Hồi đó, tôi còn phải lòng một anh bạn lớn tuổi hơn. Tôi không nghĩ rằng sự chế nhạo của anh ta còn ẩn chứa một ý nào đó. Sau đó, tôi biết được rằng chàng hơn tôi tuổi có rất nhiều bạn gái. Khi tôi khóc lóc về điều đó, anh lại nhẹ nhàng đi qua tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay và ghì tôi thật chặt vào vai. Tôi đã gục vào vai anh khóc suốt một đêm. Và tôi bắt đầu nhìn anh bằng một con mắt khác.
Chúng tôi vẫn tranh luận nhiều nhưng anh ấy đã bắt đầu nhìn thẳng vào tôi một cách khác thường. Tôi đã đỏ mặt, trái tim của tôi đập nhanh hơn khi anh lại gần tôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng không ai trong chúng tôi thổ lộ.
Thời gian nhanh chong qua đi, chúng tôi chuẩn bị vào đại học. Tôi chọn học ngành dược còn anh ấy chọn vật lý. Tuy vậy chúng tôi vẫn không thể tách khỏi nhau. Bố mẹ lo rằng chúng tôi không có bà con nào ở thành phố nên buộc hai đứa trọ cùng một khu nhà. Một lần nữa chúng tôi lại trở thành hàng xóm. Chúng tôi vẫn hay tranh luận, đôi khi cả trên giường ngủ - Tất nhiên, chúng tôi đã trở thành một đôi tình nhân.
Chúng tôi chưa bao giờ có một ngày Valentine cùng nhau, cho đến khi anh thấy tôi ăn tối với một người đàn ông vào 14/2. Tối đó, anh đợi tôi ngay trước cửa nhà và nói rằng từ giờ anh sẽ đưa tôi đi ăn tối vào các ngày Valentine. Và cứ mỗi dịp Valentine, dù ở xa nhau chúng tôi vẫn cùng ăn tối.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành bác sĩ thực tập nội trú. Anh bắt đầu công việc tại một công ty máy tính nhỏ với vài người bạn và trở thành lập trình viên máy tính. Chúng tôi bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không còn thời gian cho nhau. Ba năm sau, tôi trở thành bác sĩ và công việc của anh bắt đầu phát đạt. Chúng tôi vẫn có những ngày Valentine cùng nhau nhưng hình như chúng nhạt dần.
Nhìn thấy hộp thư đến trống không, đột nhiên tôi tức giận vô cùng. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ gửi thiếp cho tôi. Anh đang có ý gì vậy? Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tôi gọi điện cho anh.
“Chào em” - Anh nghe máy.
“Em không nhận được tấm thiếp nào cả” - Tôi đã bày tỏ ngay thái độ không hài lòng của mình.
“Em không nhận được?”. (Dường như anh đang rất bận). “Nhưng anh đã gửi rồi mà”.
Tôi chẳng thèm để ý: “Em không nhận được. Anh gửi lại đi nhé”.
“Được rồi mà. Anh sẽ gửi cho em cả trăm lần luôn. Thế đã đủ chưa nào?” - Anh nói với một giọng không kiên nhẫn.
“Đừng quên gửi cho em đấy nhé. Và anh không cần phải đón em tối nay đâu. Em sẽ ăn tối một mình”.
“Đừng trẻ con thế, anh thực sự đang rất bận”.
“Em trẻ con!” - Tôi gác máy và nước mắt cứ trào ra.
Tại sao anh ấy không để ý đến việc này? Chúng tôi đã xa nhau nhiều năm như vậy và đã cùng bên nhau không biết bao nhiêu ngày Valentine. Tôi chưa bao giờ nhận được một bông hoa hay một tấm thiệp nào từ anh ấy. Giờ đây tôi chỉ muốn một cái thiếp qua mail thôi. Đó là một yêu cầu quá lớn sao?
Tôi tắt hết cả điện thoại bàn và di động. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa. Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi nói với nhân viên trực là đừng chuyển bất kỳ cú điện thoại nào cho tôi. Tôi muốn tập trung vào công việc.
Vì có quá nhiều ca cấp cứu ngày hôm nay, tôi rất vội nên đã quên cuộc tranh cãi.
- “Bác sĩ Tâm, làm ơn hãy xem bệnh nhân này”.
- “Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?” - Tôi hỏi.
Người anh ta dính đầy máu. “Tai nạn ô tô”, một bác sĩ trả lời. “Rất nghiêm trọng. Anh ta có thể chet”. Tôi gật đầu và chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật cùng họ...
Khi tôi đến, các y tá nói với tôi rằng người đàn ông đó đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập. “Chuẩn bị sốc điện” - Tôi bình tĩnh hướng dẫn. “Cứu người là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không thể mất bình tĩnh được”...
Nhưng khi nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã mất bình tĩnh. Đó là bạn trai của tôi.
“Không!” - Tôi đứng như trời trồng. “Không!” - Tôi chộp ngay lấy cái sốc điện và sốc liên tục. Thân thể anh nẩy lên nẩy xuống vì những cú sốc. Các y tá đi tìm một bác sĩ khác, họ bảo ông ấy tôi bị điên.
Tôi cũng không thể biết lúc đó tôi có điên không nữa. Tôi chỉ muốn cứu người yêu mình cho dù chúng tôi có hay cãi nhau đi nữa, cho dù anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu với tôi, tôi vẫn muốn cứu anh. Anh ấy vẫn nợ tôi một tấm thiếp mà. Anh không thể chet.
Tôi ném ngay cái máy sốc điện đi và bắt đầu ấn liên tục vào tim anh với tất cả sức mạnh, hy vọng tôi sẽ cứu sống anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Anh thậm chí còn không nói việc đó làm đau anh. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt khép lại, trừng phạt tôi bằng cách im lặng.
Bác sĩ Giang tức giận đẩy tôi ra. Lúc đó tôi không thể nhận thức rõ ràng về bất cứ điều gì nữa. Tôi khóc. Tôi thét lên. Tôi rên lên cho đến khi tôi không thể khóc thành tiếng được nữa.
“Đã quá muộn rồi bác sĩ Tâm ạ. Tôi rất xin lỗi” - Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vào vai tôi. Họ biết nhau và họ đã cùng ăn tối một lần. Tôi đã giới thiệu họ với nhau.
- “Anh ấy không thể chet” - Tôi lắc lắc đầu. “Anh ấy không thể chet được!”.
“Bác sĩ Tâm, hãy bình tĩnh”. Bác sĩ Giang đập vào vai tôi. “Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, nhưng cô là một bác sĩ”.
Tôi là một bác sĩ, nhưng tôi không phải là người sắt đá. Làm sao bác sĩ Giang có thể hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm. Nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể vứt bỏ thói quen đó bằng cách nào đây? Hơn nữa anh ấy vẫn còn nợ tôi một tấm thiếp cơ mà. “Tôi muốn anh ấy sống! Tôi muốn anh ấy sống!”. Tôi lại chạy đến chỗ anh và đập liên tục vào thân thể anh.
“Hãy đưa cô ấy đi!” - Hôm đó, tôi đã mất hết kiểm soát và trình độ chuyên môn của mình. Và việc đó xảy ra đúng vào ngày Valentine.
Sau đó, tôi hỏi các đồng nghiệp của anh vì sao ngày hôm đó anh lại nghỉ làm sớm vậy.
Họ nói rằng tôi tắt máy, anh ấy đã cố gắng gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không thể liên lạc được. Vì lo lắng, anh lái xe đến bệnh viện để tìm tôi và đã đâm vào một chiếc xe tải lớn trên đường…
Như con mèo bị bỏ rơi, thậm chí tôi không thể khóc được nữa. Sau khi anh ấy chet, tôi không thể khóc nữa kể cả khi xem hay chứng kiến câu chuyện cảm động, làm người ta phải rơi lệ như thế nào. Nó không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Giờ tôi chỉ còn sống với một con mèo và một chiếc máy vi tính rất ít khi sử dụng. Bước qua con mèo, tôi bật máy tính lên. Thậm chí tôi biết rằng sẽ chẳng ai gửi thư cho tôi, tôi vẫn hy vọng một ai đó sẽ nhớ đến tôi nhân ngày này.
Tôi có… 100 thư. Ai mà chịu đựng được sự buồn chán mà gửi cho tôi những 100 bức thư như vậy? Tôi định xóa luôn tất cả khi tôi nhận thêm một thư nữa. Bức thư nói rằng: “Vì sự cố mạng chúng tôi không thể gửi những bức thư này cho đến hôm nay. Chúng tôi xin lỗi về sự cố đó”. Người gửi là ISP của tôi.
Tôi nhìn bức thư đầu tiên. Ngày gửi là ngày Valentine năm ngoái. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Phải chăng anh ấy đã gửi những thư này?
Tay run run, tôi mở thư ra. Bất ngờ xuất hiện đầu tiên là một bông hồng đỏ thắm rực rỡ với những chiếc lá màu xanh. Sau đó là một giai điệu tuyệt hay, bắt đầu bài “Only love”. Tôi không thể tin vào nó nữa. Bông hồng rất đẹp và bản nhạc cũng rất mơ màng. Tôi đang lâng lâng tưởng tượng. Cảm động nhất là những từ ở bên dưới bông hồng bởi những từ đó giống như một bài thơ hay vậy.
“Tâm
Đó là tên của tôi.
Biết em bao nhiêu năm như vậy mà anh chưa hề tặng em một bông hoa nào. Hôm nay anh gửi tặng em bông hồng này.
Nó thật là đẹp.
Anh biết chúng ta luôn tranh luận. Chúng ta không bao giờ thực sự mở trái tim của mình và nói cho nhau biết tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, đó tất cả là lỗi của anh, bởi vì chúng ta ở quá xa nhau.
Anh biết anh luôn luôn làm em giận bởi những lời nói của mình
Nhưng hôm nay anh muốn nói với em rằng: Anh xin lỗi, anh rất yêu em.
Tôi đã chờ đợi những từ đó biết bao nhiêu năm.
Và anh muốn thông báo cho em một tin vui. Cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền.
Anh đã có đủ tiền. Tại sao anh lại cần nhiều tiền như vậy?
Do vậy mà, chúng ta hãy lấy nhau đi! Anh không dám cầu hôn với em bởi vì anh không tin anh có thể mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em đáng được hưởng. Nhưng bây giờ anh đã có đủ tiền, anh không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.
Ai sẽ muốn lấy anh chứ? Đồ ngốc! - Tôi khóc.
Hôm nay, anh dùng tấm thiệp này để cầu hôn em. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý, đúng không?”.
Như một con ngốc, tôi đọc liên tục những dòng chữ và còn nói chuyện với anh ấy nữa. Cứ như tôi có thể lại nghe thấy anh và lại có thể nhìn thấy anh.
Khi anh còn sống, thế giới của em thật tuyệt. Mỗi ngày, em có thể tìm được một điều gì đó để tranh luận với anh. Nhưng sau khi anh rời xa, cuộc sống của em chỉ còn là những kỷ niệm và sự lạnh lẽo chẳng bao giờ xua tan.
Sẽ lấy anh chứ? Tôi sẽ làm vậy. Do đó tôi chuyển con trỏ đến chỗ “trả lời” thư và hồi đáp rằng tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm. “Em sẽ lấy anh”. Tôi mở từng bức thư một, lại nhận được một bông hồng và trả lời lại cùng một tin: “Em sẽ lấy anh”.
Tôi trả lời cả trăm lần và bài “Only love” cũng ngân lên trăm lần. Trong đêm Valentine lạnh lẽo này, cái mà tôi đánh mất một năm nay cuối cùng cũng lấy lại được. Em đã trả lời anh rồi đó. Còn anh thì sao?
Một câu chuyện tình buồn, đẫm nước mắt và sự hối hận tràn ngập. Lỗi tại ai đây khi thần tình yêu và thần chet không hòa hợp? Ai sẽ cho một cơ hội thứ 2? Lần nào đọc truyện này mình cũng...hic hic, 
Valentine năm nay, chúc cho tất cả những ai đang tìm một nửa thì tìm thấy một nửa của đời mình, chúc cho những ai đang hạnh phúc bên người mình yêu hãy biết trân trọng những gì mình đang có, hãy vun đắp và làm đầy thêm tình cảm... vì không phải lúc nào bạn cũng có một ngưới để sẻ chia, để an ủi... Hãy mỉm cười nào, bạn có nghĩ ra món quà nào cho người ấy nhân ngày Valentine chưa? Hãy chuẩn bị ngay đi, nó đến gần lắm rùi đó...
Kết quả xo so khanh hoa
Kết quả xo so ninh thuan
Kết quả xo so binh dinh

Mối tình đầu

Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói 
- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh. 
Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế 
- Chào em , em là em gái của anh Nhân à ? 
Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi 
- Em không sao chứ Nhóc ? 
Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi . 
Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa . 
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác . 
Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt... 
- A ! 
Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu 
- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào 
- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi. 
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó. 
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ. 
- Cô là người nhà của anh ta à? 
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ. 
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được. 
Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …
3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi 
- Xin lỗi , em có phải là ...... 
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh 
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.
Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.
- Đây là gì ? 
- Nhật ký của Nhân 
- Sao nó lại ở chỗ chị ? 
- À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em.
Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp 
- Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi 
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa 
- Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây 
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày 
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà 
- Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà 
- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy 
- Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em 
Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra 
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.
Rồi một trang khác 
Ngày...tháng...năm...
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?
Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi? 
Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.
Kết quả xo so ninh thuan
Kết quả xo so binh dinh
Kết quả xo so phu yen

Ám ảnh

Mưa ngoài đường mịt mù, mưa như trút nước, bấy giờ vào khoảng hơn mười hai giờ đêm rồi, mà chiếc xe tay ga một trăm năm mươi phân khối của anh vẫn chạy từ Cần Thơ về sau đám ma của người yêu anh. Cả người nồng nặc mùi rượu nặng, tay phóng loạng choạng mặc dù đã chạy rất nhanh, con đường càng ngày càng lầy lội trong đêm mưa càng lớn. Không chịu được nữa, anh tấp vào căn nhà bên đường, chỉ là xin ở trọ một đêm thôi.
Một căn nhà rêu phong trùm lên cái vẻ cũ kĩ, rách nát. Ngôi nhà không to cao, trang hoàng như những toà lâu đài cổ kính, nó chỉ là một ngôi nhà cỡ trung bình, đuợc xây theo kiểu kiến trúc thời Pháp. Trước nhà có những chậu hoa lan, hoa hồng trồng khắp sân, những bông hoa nở rộ trong đêm dẫu bên trong ngôi nhà, chẳng có bóng dáng ai cả. Anh bước vào chẳng ngại ngừng gì, la to:
- Chủ nhà ơi! Cho tôi xin ở trọ một đêm nhé!
Không đợi nghe thấy ai trả lời, anh tuỳ tiện thất lễ leo lên chiếc ghế sofa trong phòng khách và đánh một giấc ngon lành.
Mưa ngoài trời vẫn lớn và nặng hạt tí tách từng cơn. Mưa vỗ mái nhà cũ kĩ nghe lộp độp, gió lùa qua những khe cửa gõ cành cạch từng tiếng thật rùng rợn. Anh vẫn ngủ đấy như chẳng biết rằng anh đang làm gì và ở một nơi như thế nào, lạ lẫm thế này, liệu sẽ ra sao?
“Rầm!”, một tiếng sét đánh thật lớn làm anh giật mình tỉnh dậy. Lúc này chỉ mới gần hai giờ đêm. Anh toan ngủ tiếp chợt thấy trong người khó chịu, anh gắng gượng người dậy đi lòng vòng tìm nhà vệ sinh để rửa mặt.
Dường như có cái gì đó đang theo sau anh, nó như chỉ anh đến nơi anh cần đến, cả hai bước đi đều đến nỗi anh chẳng nhận thấy gì. “Căn nhà này cũng đâu to đến nỗi sao nhà vệ sinh khó tìm quá vậy nè!”, anh tự nghĩ thầm đột nhiên bước chân lạ ấy bước thật nhanh, thật mạnh về phía anh, anh giật mình sựng người… Bỗng cả không gian nín bặt.
“Chắc chỉ là cánh cửa sổ nó kêu thôi”, anh nghĩ thế rồi cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh. Đấy là một gian phòng không rộng rãi cho lắm, hình như chỉ đủ cho một người. Căn phòng được lợp bằng những tấm gạch mang màu trắng lạ kì, một màu trắng tinh như bột, không hoa văn, không cách điệu, thêm vào đó còn là những vật dụng được tráng bằng men trắng trông khá mới. Chắc là căn nhà này chỉ mới bỏ hoang.
Ngôi nhà không có điện, nên anh để cửa nhà vệ sinh mở toang ra như thế cho ánh trăng bên ngoài rọi vào trong khi rửa mặt. “Két… két…”, anh mở vòi nước hứng từng dòng nước mát tung vào mặt, liên tục như vậy để bớt khó chịu, chợt anh cuối nhìn vào bức tường dưới chân anh có một vết đen như phản chiếu của một cái gì đó, các tấm gạch kia cũng vậy rồi chợt nó vụt mất. Anh bàng hoàng, sững sờ, bình tĩnh khóa vòi nước lại. Ngước mặt lên định ra ngoài thì thấy trong chiếc gương đằng trước anh là một người phụ nữ phủ bộ áo đen, rũ mái tóc dài che nửa khuôn mặt, chừa ra đôi mắt thâm và mang một sát khí khó tả nhìn chằm chằm vào anh. Chiếc bóng ấy trong gương ấy không lướt nhẹ, mà bước nhanh từng bước khô cứng, ghê rợn về phía anh, anh vội quay phắt lại đằng sau thì chỉ thấy hai đôi tay ai đấy khô khốc, sứt mẻ như người bị vắt cạn máu từ trong tường nhô ra như muốn bắt, muốn ôm chặt anh vậy và người phụ nữ trong gương cũng thế.
Bất ngờ, hoảng hốt, anh chạy thật nhanh ra ngoài, chạy vắt chân lên cổ theo đường cũ để ra khỏi căn nhà này, trở về gian phòng khách ban đầu, anh phát hiện tiếng dương cầm. Bóng một người con gái nào thật đẹp mặc bộ áo phủ một màu đen huyền ảo từ trên xuống, cũng với một mái tóc dài đen óng ả nhưng những ngón tay cô lướt nhẹ trên phím đàn tạo ra một vẻ du dương thật dễ chịu, khác xa sự kinh tởm ban nãy. Khúc nhạc hoà tấu cô đàn cũng như bao bài nhạc quen thuộc khác, tạo cho anh một cảm giác gần gũi, dễ chịu và nồng ấm biết chừng nào, một cảm giác quá đỗi quen thuộc với anh. Có cái gì thật lạ lan toả từ cô gái này.
Anh chầm chậm một cách lịch sự bước từ từ tiến gần, nhưng lí trí đã lôi kéo anh về thực tại rằng anh không thể nào ở nơi này lâu thêm được nữa. Anh vội bước từng bước nhanh tiến về phía cánh cửa thì nhịp đàn càng nhanh, càng vội vã, càng da diết như níu kéo anh. Nhận ra điều đó, nhưng anh vẫn cứ làm ngơ mà bước thật mạnh, và đến lúc anh chạm vào tay nắm thì cô gái bỗng biến mất, cánh cửa dần hoá đá, dù cố cách nào cũng không thể đẩy nổi cánh cửa ấy để thoát ra ngoài.
Trời vẫn chưa sáng, sao thời gian lúc này với anh trôi qua chậm quá! Không biết làm gì hơn, anh nhìn khắp nơi quanh ngôi nhà hòng xem có cách nào thoát ra ngoài không. Trong đêm tối mịt, chỉ mập mờ ánh trăng soi đường như vậy, anh càng thấy thật lạnh và sợ hãi. Thử bước nhẹ lên căn gác gỗ, xem có lối nào có thể nhảy xuống được không, nhưng chỉ có một cánh cửa duy nhất, đứng bên ngoài, anh lại nghe tiếng khóc ai thút thít bên trong nghe sao thật thảm thương. Anh đẩy nhẹ cửa bước vào thì phát hiện đấy là một căn phòng khá rộng, nhưng trống rỗng. Căn phòng toả một mùi hương nhẹ, êm dịu, lại rất quen thuộc, chính giữa căn cũng là cô gái ban nãy đang úp mặt xuống nấc từng nấc nghẹn ngào. Nghẹn ngào như chưa làm được một cái gì đó, như một tình yêu chưa thành hay một cuộc sống chưa trọn vẹn?
Một cách sờ sợ mà tò mò, anh tiến gần về phía cô ta, bỗng cô khẽ nói:
- Tránh xa ra… Tránh xa ra…
Nhưng anh vẫn bước đến cô.
- Tôi chết rồi… Tôi chết rồi… Đừng lại gần tôi… Tôi chết rồi… - Giọng rên rỉ pha trong tiếng nấc thảm thiết ấy càng làm lòng không cho anh dừng bước được.
Anh đã đến gần được với cô và vô tình chạm lên mái tóc dài, mượt mà đen óng ả của cô. Chợt… … ….
- Anh ơi, chúng ta chơi vui quá! Mai mốt anh lại dắt em đến khu vườn này nữa nha!
- Dĩ nhiên rồi, em muốn gì anh cũng chịu!
- Không biết cái gì có thể chia cắt được chúng ta nhỉ?
- Chỉ có cái chết mà thôi em ạ, song không phải vì thế mà tình yêu của chúng ta tan vỡ vào cõi vĩnh hằng đâu em!
- Em à, anh phải có chuyến công tác đi thật xa rồi… Nhưng anh sẽ trở về sớm thôi!
- Anh hứa chứ?! Mà anh cho em theo chung với được không?
- Anh hứa rằng sẽ trở về mà! Nhưng chuyến đi này em không thể đi được, vì nó rất nguy hiểm, chỉ có đàn ông đi thôi em không thấy sao?
- Vậy anh nhớ về sớm nhé!
- Nhớ mà! Về rồi chúng ta sẽ lấy nhau!
Một khu vườn hoang vắng, có khô khốc trơ trọi, để nhô giữa một vùng đất chết. Có giống như khu vườn ngày ấy mà anh với cô ấy đã cùng vui chơi, đùa nghịch? Những ngày tháng ấy có thể lấy lại được cơ mà! “Nhưng em đâu rồi em ơi…?”
“Bíp bíp… Bíp bíp!”
“Anh oi, chi em bi sot ca thang nay, vua mat toi hom qua… anh ve Bien Hoa gap!”
“Cạch cạch…”, chiếc máy điện thoại vội trượt từ tay chạm xuống đất hồi nào anh chẳng hay.
Cô gái thấy mình như bị chạm vào, liền vội bỏ chạy thật nhanh ra đằng trước, quay lại nhìn anh với cặp mắt trong suốt không tròng, vô hồn… rồi từ từ biến mất.
“Rầm!”, cánh cửa phòng đột nhiên mở mạnh ra đập vào tường, lại người phụ nữ ấy, lại là từng bước chân khô khốc, tiến về anh, chiếc áo đen của mụ in xuống sàn nhà và lan nhanh đến gần chỗ anh. Đôi mắt sát khí ấy càng ngày càng mãnh liệt và ghê tởn hơn cả. Trong phòng không có gì để tự vệ, anh vội chạy một vòng ngoài để tiến về phía cánh cửa đang mở. Gần đến nơi, cánh cửa vội đóng sầm lại, hụt hẫng, cái bóng đen ấy giữ lấy chân anh, vật mạnh anh xuống, người phụ nữ ấy tiến lại gần, với cái mái tóc cứ phủ nửa khuôn mặt lạnh băng ấy, trên tay mụ cầm một con dao.
“Xoẹt”…
- Anh ơi, lỡ mai này em chết đi thì anh làm sao?
- Nói bậy nào! Làm sao em chết được cơ chứ!
- Nhưng mà lỡ có rồi sao?
- … Anh nguyện sẽ theo em đến tận thiên đường, nơi Thượng Đế đã sắp đặt chỉ để gọi tên chúng ta!
Truyện: ám ảnh
Truyện ngắn: ám ảnh
Khuôn mặt của người phụ nữ ấy, mập mờ hiện ra bóng dáng người con gái ban nãy, người con gái với tiếng đàn dương cầm quen thuộc, người con gái với mùi hương nồng đã theo anh suốt mấy năm qua. Đúng, đấy chính là cô…
- Em đàn piano hay quá!
- Sơ sơ à anh ơi, em chỉ biết đàn có chừng này bài thôi mà!
- Không được số lượng nhưng được chất lượng mà!
- Hì hì!
Anh nâng nhẹ mái tóc bồng bềnh ấy lên và hít thật sâu. Hương nồng thoang thoảng ấy sẽ làm anh nhớ mãi. Cũng như vị ngọt ngào của bờ môi anh trao này…
Con dao đâm thẳng vào tim anh lúc này sao đỗi nhẹ nhàng mà lâng lâng đến vậy. Anh nhìn thấy cô một cách chập chờn, vu vơ mà hạnh phúc. Cô dang rộng vòng tay đón anh lên thiên đường. Không ngần ngại, anh nhắm mắt thật chặt để hồn có thể được tự do, phiêu diêu với người…
Một cuộc tình tan vỡ, hai trái tim ngỡ sẽ hoà làm một mãi mãi bỗng nhiên bị chia cắt. Nhưng tình yêu của họ có phải như tấm gương tình một khi đã vỡ vụn hay chăng? Liệu có tình yêu nào dễ tan vỡ được không? Có, chỉ khi hai tâm hồn không nhìn về một hướng. Cuộc sống cũng phải có hồi kết thúc thôi, mặc dầu vậy, cái kết thúc sớm mà hạnh phúc chăng sẽ êm đềm hơn để mở ra một cuộc sống mới?
- Này! Cậu kia! Dậy dậy! Cậu là ai mà không chịu xưng tên tuổi lại vào đây ngủ nhờ vậy? - Giọng một người phụ nữ vừa vang lên, vừa lấy tay lay lay anh.
- Hơ… ơ…. – Anh chợt mở mắt tỉnh dậy.
Hiện lên trước mặt anh là một người phụ nữ đôn hậu, chắc cô là chủ ngôi nhà này. Giọt nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi thằng vào mắt làm anh liền bật dậy. Tiếng chim kêu ríu rít ngoài vườn, hoà cùng tiếng cười nô đùa của lũ trẻ.
- Xin cho hỏi ngôi nhà này là của chị phải không? – Anh hỏi.
- Không! À… mà thực tế tôi đã từng ở đây, nhưng không lâu sau dọn chỗ khác rồi, cũng gần đây thôi. Hồi tối hôm qua tôi có về đây để dọn lại vài thứ thì nghe có tiếng người xin ngủ nhờ, dù sao tôi cũng không sử dụng ngôi nhà này nữa nên cho anh tạm ngủ ở đây đấy thôi.
- Mà sao chị không ở đây nữa? Nếu không thì sao lại không bán nó đi?
- Anh đã ngủ ở đây cả đêm rồi mà không biết vì sao sao? – Người phụ nữ nhìn anh với một nụ cười bí ẩn.
Một dấu chấm hỏi luôn xuất hiện nơi anh về ngôi nhà này? Tại sao nó lại có liên quan đến cuộc tình, người yêu của anh? Anh đã nào đến nơi này bao giờ?
Anh mở cửa ra ngoài thì chiếc xe vẫn vẹn nguyên nằm đó, chẳng một vết xước nào, anh leo lên và phóng thẳng một mạch về Sài Gòn. Trong lòng còn vương vấn, nhớ nhung mà nhất là còn ám ảnh nhiều điều lắm!
- Mẹ ơi! Thế còn linh hồn của người yêu anh chàng kia chúng ta để làm gì hở mẹ?
- Trả cô ấy về khu vườn mà thực tế ngày trước tình yêu còn nở rộ, để đón tiếp anh chàng ấy vào một chuyến đi sắp tới. Ngôi nhà này, và chúng ta đã làm hết nhiệm vụ rồi, đi nào.
Một chiếc lá khẽ rơi qua… chạm xuống gò đất trơ trọi, sỏi đá…

Quà của tình yêu

Có tiếng chuông reo. Trâm vội đi ra cửa lòng thấp thỏm: “Liệu có phải bố con Tũn về không nhỉ?”.
Vừa mở cửa, Trâm đã nhận được nụ cười tươi tắn của một chàng trai mặc đồng phục:
- Chị có phải là Nguyễn Hoài Trâm không ạ?
- Vâng.
- Em là nhân viên điện hoa. Có người gửi cho chị lẵng hoa này. Mời chị ký nhận ạ!Lúc bây giờ Trâm mới để ý đến lẵng hoa hồng đủ màu sắc mà chàng trai đang đặt trước cửa và sực nhớ đến ngày sinh của mình. Đợt này, chồng đi vắng, công việc ở cơ quan bận rộn, lại phải chăm lo cho 2 đứa nhỏ, cô quên khuấy cả ngày sinh nhật của mình.
Quà của tình yêu.
Đem lẵng hoa hồng vừa nhận được vào phòng, Trâm giật mình khi thấy thời gian trôi nhanh quá! Lẵng hoa này có 34 bông, không cần phải đếm Trâm cũng biết rõ, cũng như biết ai là người gửi nó đến cho mình. 9 năm nay, năm nào cũng vậy, cứ đúng vào ngày sinh nhật, Trâm lại nhận được một lẵng hoa hồng chỉ có khác là mỗi năm lại thêm một bông.Trâm đếm từng bông hoa như một hành động vô thức. Bông hoa đầu tiên là lúc cô tròn một tuổi. Đôi mắt của bé Trâm tròn xoe nhìn bố mẹ, ông bà, các cô chú xung quanh với những món đồ chơi xinh xinh. 2, 3… còn bông hoa hồng bạch thứ 6 này là lúc Trâm được mẹ dẫn đến trường. Những bỡ ngỡ của buổi đầu đi học đã khiến cho bé Trâm oà lên khóc khi mẹ ra về. 7, 8…Bông hoa thứ 13 báo hiệu Trâm bước vào tuổi dậy thì. Cô bé đã ngạc nhiên và sợ hãi trước dấu hiệu con gái của mình. 14… 17. Đúng rồi, khi 17 tuổi, Trâm bắt đầu nhận ra vẻ đẹp của mình qua ánh mắt của lũ con trai bằng tuổi và cả những gã nhiều tuổi hơn. 18, 19, 20, những rung động đầu đời, một vài mối tình thầm kín, lãng mạn, thi vị của một thiếu nữ xinh đẹp. 21, 22. Bông hoa thứ 22 là bông hồng nhung Trâm đón nhận từ tay Cường cùng lời yêu ngọt ngào và những nụ hôn nồng cháy. Bông hoa thứ 23 này là giai đoạn hạnh phúc của một thiếu nữ yêu và được yêu. Nhưng rồi những ngày tháng đẹp đẽ ấy thật ngắn ngủi. Bông hoa màu máu thứ 24 như báo hiệu sự đổ vỡ, chia ly. Cường một mực đòi chia tay dù không một lời giải thích lý do, dù Trâm hiểu tình yêu của Cường đối với cô vẫn còn nồng cháy. Đau khổ, mất mát rồi cũng qua đi. Bông hoa thứ 25 đánh dấu bước sang trang trong cuộc đời Trâm. Bước lên xe hoa theo chồng mà Trâm cũng không hiểu mình có thật sự yêu anh không và bước chân cô vẫn như níu lại, chờ đợi một người… Cũng kể từ đó, Trâm bắt đầu đều đặn nhận được những lẵng hoa mỗi năm, nhưng không tin tức, không một dòng địa chỉ. 26, rồi 27, thằng cu Tít ra đời, cô nhận thấy mình có một người chồng tốt. Anh luôn chăm lo đến gia đình, yêu vợ, thương con. Rồi 28, 29, 30, cu Tí lớn dần, Trâm bỗng thấy cô yêu và gắn bó với cái gia đình này biết bao. Bông hoa 31 là lúc cô bé Tũn ra đời và sau đó là một trận ốm nặng của Trâm. Anh đã ở bên cô, chăm sóc cho cả mấy mẹ con mà không một lời kêu ca. Sau khi bình phục, Trâm cảm thấy gia đình thật quý giá. Không biết cô sẽ ra sao nếu thiếu con, thiếu bàn tay trụ cột của anh trong cái ngôi nhà hạnh phúc và ấm áp này. Còn đây là bông hoa thứ 34. Sinh nhật năm nay, chồng Trâm đi công tác miền Nam, chỉ có cô, cu Tít và bé Tũn ở nhà. 34 tuổi, đi qua nửa đời người Trâm mới cảm nhận được hết những gì cô đang có. Nghĩ lại mối tình với Cường, với người đàn ông năm nào cũng gửi hoa vào đúng dịp sinh nhật cho cô, Trâm không thấy nuối tiếc mà thấy mình hạnh phúc. Khi còn trẻ, cô đã có một tình yêu đẹp, một mối tình mà không phải người đàn bà nào cũng có để mà nhớ và giờ đây, cô lại có một gia đình, một tổ ấm hạnh phúc…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy tưởng của Trâm. Cô vội cầm lấy điện thoại.
- Alô! Em à! Anh đây!
- Anh à! Ở trong đấy thế nào? Anh có ăn ngủ được không? Công việc có bận không anh? Đừng có suốt ngày nhậu đấy nhé!
- Ừ! Anh nhớ rồi. Chúc mừng sinh nhật em. Quà anh sẽ mang ra sau. Mấy nhóc khoẻ không, bọn nó đâu rồi cho anh nói chuyện, nhớ quá?
- Ông bà ngoại đón Tít và Tũn sang chơi anh ạ! Tí nữa em cũng sang bên đấy ăn cơm với ông bà. Em sẽ gọi điện để các con nói chuyện với anh sau. Bao giờ anh về?
- Chắc khoảng vài ngày nữa. Anh có chuyện này rất muốn kể với em.
- Chuyện gì thế anh?
- Thôi, khi về anh sẽ kể. Hôn con hộ anh nhé!
- Hôm nay ngày bao nhiêu rồi Tuấn?
- 20/9, ông nằm đây được gần 1 tuần rồi đấy.
- Sao cơ, đã 20/9 rồi à! Tôi nhờ ông một việc nhé, ông ra bưu điện đến
phòng dịch vụ điện hoa gửi giúp tôi một món quà cho người bạn. À mà thôi, ông có giấy bút ở đấy không, tôi phải ghi lại cụ thể mới được.
Anh rút giấy bút đưa cho một người bạn đồng nghiệp. Nó dạo này xanh quá! Ung thư gan giai đoạn cuối. Cùng làm một công ty nhưng kẻ Nam, người Bắc nên phải qua mấy đợt công tác, hai thằng mới biết nhau. Mới chơi với nhau nhưng không hiểu sao anh thấy rất hợp với Cường. Cùng người Hà Nội nhưng Cường vào làm việc trong này đến cả chục năm rồi. Giỏi chuyên môn lại tốt với mọi người nên ai cũng quý. Chỉ tội kén quá. Mãi chẳng vợ con gì cho tới lúc phát bệnh mọi người mới biết. Cũng may, lần này anh lại vào Nam công tác nên mới có điều kiện đến thăm và chăm sóc nó. Anh quý Cường nhưng chưa bao giờ có dịp tâm sự, nói chuyện với nó một cách ngọn ngành.
- Này ông, cầm giấy rồi làm theo hướng dẫn giúp tôi nhé!
Cường nói rồi đưa anh mẩu giấy. Mới liếc nhìn, Tuấn chợt giật mình, sa sầm nét mặt.
Nguyễn Hoài Trâm. Số nhà…… Phố ………..Quận……….Hà Nội.
34 bông hoa hồng đủ màu. Ngày sinh nhật 22/9.
Tuấn chưa kịp phản ứng gì thì giọng nói của Cường lại vang lên.
- Tuấn này! Tôi muốn hỏi ông một chuyện.
Cố lấy lại sắc mặt, Tuấn quay sang:
- Có chuyện gì ông cứ nói đi.
- Gửi hoa sinh nhật cho một người bạn gái đã có chồng có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của họ không?
Tuấn chợt nhớ lại lần sinh nhật đầu tiên khi Trâm về làm vợ anh, anh đã quẳng ngay lẵng hoa 26 bông người nào đó gửi tặng cô vào sọt rác. Trâm không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt từng bông hoa cắm vào lọ và tối hôm ấy cô vác gối ra nằm ở phòng ngoài. Anh đã phải dỗ dành ghê lắm cô mới hết giận. Vài năm sau đó, mỗi khi thấy cô nhận được lẵng hoa sinh nhật, anh vẫn tức và ghen lắm. Nhưng rồi sau đó, thấy vợ vẫn hết lòng với gia đình, với con cái, và tình cảm giữa hai vợ chồng ngày càng gắn bó anh cũng không còn bận tâm về những bó hoa hồng ấy nữa. Nhưng đôi lúc anh vẫn thắc mắc không biết thằng cha nào mà ngớ ngẩn đến thế. Hoá ra là…
Vẫn còn nóng mặt nhưng Tuấn vẫn quay sang Cường thăm dò:
- Nhưng mối quan hệ của ông với cô gái đó như thế nào?
- Nói thật với ông, người yêu cũ. Tôi chia tay cô ấy khi phát hiện mầm bệnh viêm gan B trong người. Đau lắm nhưng sợ làm khổ cô ấy. Ông biết rồi đấy, bệnh gan khó sinh con. Rồi sau này lại phát ung thư. Tưởng chỉ vài năm là đi đứt nhưng không ngờ nó kéo tận đến bây giờ.
Tuấn nhìn vào khuôn mặt cố tỏ ra thản nhiên của thằng bạn mới thân mà xót xa, trân trọng. Anh định nói một điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
- Có lẽ ông không phải ra bưu điện đâu. Xé mẩu giấy ấy đi hộ tôi. Bao lâu nay, gửi hoa cho cô ấy tôi vẫn thấy áy náy, không hiểu có ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của cô ấy không. Vả lại, tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Tuấn không biết nói gì nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy thân thiết, gần gũi với Cường như lúc này.
Ra khỏi bệnh viện, Tuấn đi thẳng ra bưu điện. Chẳng cần mẩu giấy Cường ghi địa chỉ, anh vẫn có thể dặn dò cô nhân viên Điện hoa một cách kỹ lưỡng để món quà ý nghĩa có thể đến tay người nhận.
Quà của tình yêu.
Gác điện thoại xuống, không hỏi Tuấn cũng biết vợ anh đã nhận được lẵng hoa hồng nhưng có lẽ không thể ngờ được chính anh là người đã gửi lẵng hoa ấy cho cô. Kể cho Trâm nghe mọi chuyện hay cứ im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tuấn băn khoăn chưa biết nên làm như thế nào nhưng có một điều anh biết chắc rằng, dù như thế nào, Trâm sẽ vẫn tiếp tục nhận được những lẵng hoa như 9 năm qua cô đã nhận vào mỗi dịp sinh nhật của mình.
Kết quả xo so khanh hoa
Kết quả xo so ninh thuan
Kết quả xo so phu yen

Xin lỗi vì đã bỏ lại em một mình

Cậu bé và cô bé đã wen nhau đc hơn 1 năm, cuộc sống với họ như thiên đường. cô bé rất thương yêu và luôn muốn làm cậu bé vui vẻ. cậu bé thì luôn bảo bọc, chìu chuộng cô bé. Họ đã dự tính biết bao nhiêu cho tương lai sau này. Nhưng rồi những dự tính ấy trở thành kỷ niệm khi nó chưa xay ra …
Cô bé cảm thấy chàng trai wá nhu nhược, cô bé nói gì, cậu bé điều làm theo, cô bé muốn gì cậu bé điều cố gắng làm cho kì đc. Cuộc sống của cô bé khi có cậu bé wá đầy đủ, đầy đủ đến mức làm cho cô bé cảm thấy khó chịu. "Sao anh ấy lại wá nhu nhược như vậy, sao anh ấy không như những chàng trai khác, biết tức giận, biết ghen tuông. Sao anh ấy không bao giờ đưa ra ý kiến về 1 việc gì đó, sao anh ấy không 1 lần đi trước mình trong những buổi đi chơi, chỉ biết đi theo mình. Sao lại có người thiếu tự tin như vậy…." Nghĩ tới đây cô bé nhíu mày lắc đầu không nghĩ nữa rồi quyết định chia tay.
- Mình chia tay anh nhé !
Cậu bé im lặng giây lát gòi gật đầu đồng ý. Họ không gặp nhau 1 thời gian sau đó. Cô bé thấy bị sock vì cái cách trả lời của cậu bé, cô bé càng phẫn nộ khi biết đc rằng cậu bé vẫn thương yêu cô nhưng lại quá hèn kém tới mức không dám mở lời níu kéo cô. Suốt thời gian sau khi chia tay cô bé không wen ai cả, trong đầu cô vẫn nghĩ về cậu bé trong giận dữ. Cô cảm thấy bắt đầu ghét cậu bé.
Rồi 1 ngày cậu bé điện thoại cho cô bé và hẹn cô bé đi chơi. Cô bé hy vọng cậu bé đã thay đổi, sẽ đủ can đảm níu kéo cô, vì cô đoán cậu vẫn còn yêu cô. Họ đã rất vui vẻ, cậu bé đã làm cô bé cười rất nhiều. Nhưng điều đáng thất vọng là trong suốt cuộc đi chơi họ đã không nói gì về tình cảm của nhau. Cậu bé đưa cô bé về nhà khi trời tối, đứng trước cửa nhà cô bé, cậu bé hỏi khẽ:
- Nếu ngày mai anh chết, em có khóc không !!
- Không bao giờ.
Bằng giọng bực tức vô độ, cô bé giận dữ bức vào nhà và đóng sầm cửa lại, không để ý gì tới 1 nụ hài lòng trên mặt cậu bé. Cô không ngờ chàng hèn kém tới mức nghĩ đến cái chết mà không nghĩ sẽ níu kéo bạn gái trong khi bạn gái mình chưa có người yêu khác.
Ngày hôm sau cô hơi bất an vì câu hỏi đó của cậu bé, cô điện thoai cho cậu bé, bên kia đầu dây là giọng của mẹ cậu bé trong nước mắt. " nó đi rồi cháu ạh, đi xa bác rồi, đi mãi mãi rồi" cô bé hốt hoảng, trong đầu cô chợt nghĩ "anh ấy đi đâu, sao lại đi, sao thế …." Rồi hàng ngàn hàng ngàn suy nghĩ trong đầu khiến cô ném điện thoại xuống, và chạy wa nhà cậu bé, wên cả việc chào mẹ cậu bé.
Cậu bé nằm yên trước mặt cô bé, nụ cười hiền từ mà cậu dung để cười với cô bé vẫn đang ở kia, trên mặt cậu bé. Giờ đây cô bé thấy sao nụ cười đó quá thân quen, sao nụ cười đó lại dịu dàng thế, sao nụ cười đó trong wá khứ đã làm cô ấm áp bao nhiu thì nay lại lạnh lẽo bấy nhiu. Cô đứng như chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn chảy…. căn bệnh wái ác đã lấy mất cậu bé.
Mẹ cậu bé bước tới bên cô bé và đưa cho cô bé 1 lá thư, lá thư mà cậu đã dùng những giờ phút cuối cùng của cuộc đời để viết.
"Bé ngốc của anh àh ^^, anh xin lỗi vì bỏ em lại 1 mình trên cuộc đời này. Em nhớ không em đã từng đòi anh phải chở em đi 30 km chỉ để mua 1 cây kẹo em thích rồi sau đó nói anh ngốc wá, em nói dzậy cũng làm thiệt. Rồi lúc em đòi anh phải cõng em đi lên 4 tầng lầu của 1 siêu thị và anh đã phải bò đi khi lên tới nơi vậy mà em còn trách, đáng đời ai biểu yêu em …
Còn nhiều lắm em nhỉ, kỉ niệm mà, nhiều lắm. em đã từng trách anh sao anh lúc nào cũng không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết nghe theo em, chìu chuộng em lúc đó anh chỉ im lặng, và h anh sẽ cho em câu trả lời, vì đó là lúc anh biết mình sống không còn đc bao lâu nữa em àh.
Anh phải dùng hết sức để che chở và chìu chuộng những ý thích của em để em không bao giờ buồn nữa, nhưng h anh xin lỗi vì anh không thể che chở, chìu chuộng em đc nữa. em cũng từng hỏi sao không bao h em thấy anh đi trước em như những người con trai khác, chỉ lủi thủi đi theo sau em, không đáng mặt nam tử gì hết, anh rất muốn nói vì anh không muốn em nhìn thấy anh way lưng về phía em ^^.
Có lẽ em cũng buồn lắm khi anh chấp nhận lời chia tay của em quá dễ dàng phải không em, anh không muốn mình chia tay đâu, thật lòng đấy. nhưng đó là ý của em mà, anh chỉ muốn em vui.
Vả lại anh cũng không muốn em buồn khi anh ra đi. Anh đã cảm thấy rất vui vì câu trả lời của em hôm wa. Ít nhất trong suốt thời gian mình quen nhau anh đã cho em niềm vui, và đến phút cuối đời anh, anh vẫn không làm em khóc. Anh Yêu Em nhiều lắm, ngốc ạh"
Cô bé khóc òa lên như 1 đứa trẻ, cô quỳ xuống bên cạch cậu bé và gào to lên giữ không khí trang nghiêm
"Đồ ngốc, ai bảo anh không làm tôi khóc, tôi nói dối đó có biết không, sao lại có người ngốc như anh, Tôi Yêu Anh …"
Và cô đã biết cô chưa bao giờ ngừng yêu cậu bé kia, ngay khi họ đã chia tay và ngay khi cô nghĩ là cô ghét cậu bé thật nhiều, tình yêu có thể hiện diện ở khắp nơi, 1 cử chỉ quan tâm, 1 sự chìu chuộng, và cả trong sự giận hờn, ghen ghét.
Giờ đây xung quanh cô bé chỉ toàn là kỉ niệm với cậu bé, cô bé xót xa khi nhớ về những ngày bên cậu bé, cô càng xót xa hơn khi nghĩ về những tương lai mà họ đã từng dự tính. Tương lai đã trở thành kỉ niệm ngay cả khi nó chưa xảy ra...



Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Kiếp Sau Nếu Lại Làm Chồng Của Em

Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.

Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.

Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.

Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.

Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.

Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.

Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.

Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.

Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.

Đến lần thứ ba cô tỉnh lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…

Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.

Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.

Kiếp sau nếu lại làm chồng của em

Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.

Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.

Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.

Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô, anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.

Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.

Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi… Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.

Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:

Anh yêu!

Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.

Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.

Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.

Mãi mãi yêu anh!

Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.

Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.

Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em ?